Giao đoạn thai nhi được 28 đến 32 tuần tuổi.
Chúng tôi không nói về sự biến hóa của cái trứng đã thụ tinh, đó thuộc về môn thôi sinh học (embryologie); cũng không nói về thai nhi trong mấy tuần lễ đầu vì phương tiện nghiên cứu khoa học ngày nay gần như chưa biết được nhiều về tâm lí của thai nhi trong giai đoạn này. Vậy chúng tôi chỉ xét thai nhi đã được trên 28 tuần, vì ở gia đoạn này nếu đứa trẻ sanh thiếu tháng, cũng phát triển từa tựa như thai nhi bình thường nằm trong tử cung.
Tuổi hai mươi tám tuần đó là giới hạn giữa sinh và tử, nghĩa là dưới tuổi đó, trẻ sanh ra không nuôi được, trên tuổi đó thì nuôi được. Lúc đó đứa bé nặng khoảng một kg, nhỏ tới nỗi có thể đặt bé trong lòng bàn tay được. Bé có vẻ ngoài như một con búp bê tồi tàn: đầu thì lỏng lẻo dính vào cổ và vai, cơ hồ không thuộc vào thân thể bé. Mặt như mặt một ông lão vì da đỏ, mỏng mà nhăn nheo, miệng không có răng, như móm, coi thật kì cục. Tay chân khẳng khiu, ngực nhỏ, bụng lớn, làm cho ta nhớ tới những đứa bé ốm còi.
Hoạt động của bé ra sao? Phải thú thực rằng chúng ta không biết gì về điểm đó cả. Bé có vẻ như ở trong một trạng thái hôn mê, nửa thức nửa ngủ; đó là thái độ kiên cố nhất, đặc biệt nhất của bé. Không có sự phân cách rõ rệt giữa hoạt động và nghỉ ngơi. Suốt một thời gian dài, mắt bé hoặc nhắm hoặc mở, có khi một con nhắm một con mở, và bé có thể ngủ trong khi mắt mở cũng như trong khi mắt nhắm. Những nhận xét đó của nhà tâm lý học Arnold Gesell, ông bảo: “Sự thực, trạng thái của bé mơ hồ tới nỗi chúng ta khó mà biết được bé còn ngủ hay không khi bé cựa quậy, hay là bé đã thức rồi khi bé nhắm mắt nằm yên.
Chỉ bất thần bé cử động rời rạc chút xíu rồi thôi. Bé nằm ngửa, nghiêng đầu qua một bên, thỉnh thoảng có thể quay đầu một chút. Bé có thể hơi duỗi tay chân, lăn qua một bên, co quắp lại như khi còn nằm trong bụng mẹ. Bỗng nhiên bé đưa một cánh tay lên không trung, không hạ xuống, tay chân hơi đưa cao lên khỏi thân thể rồi để yên như vậy như muốn bơi lội vậy. Hình như bé biết giật gân. Con ngươi của bé đưa qua đưa lại, lông mày nhướng lên, trán (hoặc một phía trên trán) nhăn lại; bé cau mặt, thỉnh thoảng le lưỡi ra; môi bé mấp máy như muốn mỉm cười; bé mở miệng như muốn la, nhưng không có một thanh âm nào phát ra cả.”
Trích sách Thế Giới Bí Mật Của Trẻ Em